. . .
Trì Sính khi về đến nhà, Ngô Sở Úy đã nằm trên giường, trứng rung
không chút vết tích hỏng hóc đặt trên tủ đầu giường, quần áo mặc hôm qua
để bên giường, giống như cả đêm vẫn ngủ ở nhà.
Nghe được tiếng bước chân, Ngô Sở Úy hơi nheo nheo mắt lại chỉ hở
một khe nhỏ, rất nhanh lại nhắm lại, giả vờ như vẫn còn ngủ.
Trì Sính đi đến bên cạnh giường, vuốt vuốt má Ngô Sở Úyvài cái, rất
lạnh, vừa chạm vào là biết mới từ bên ngoài về.Cũng thấy không sao hết,
cho dù Ngô Sở Úy ngủ ở ngoài, anh cũng không trách cứ gì, dù sao Ngô Sở
Úy không thích ngủ một mình, mà anh cả đêm qua ở ngoài không về.
Thấy trứng rung đặt trên tủ đầu giường, Trì Sính không so đo tính toán
với cậu, cũng coi như cậu vừa lấy ra.
Thuận tay cầm lấy, xoay xoay một vòng nhìn qua.
Bỗng nhiên phát hiện trên trứng rung màu xanh biếc có thêm một chữ
đỏ màu đỏ.
"Bảo."
Mà cái chữ này, cũng không phải chữ Ngô Sở Úy tự khắc lên, rõ ràng
là người khác khắc lên.
Mặt của Trì Sính ngay lập tức không còn lộ ra vẻ gì.