"Yô...., sao cậu lại như vậy hả? Tôi đã nói không cần, cậu vẫn còn cầu
xin muốn tặng tôi."
"Được rồi.... được rồi, thấy cậu đáng thương đồ đó tôi nhận, cậu cứ đặt
ở siêu thị nhỏ gần đó đi. Không cần đến chỗ tôi lộ mặt, lười nhìn mặt cậu."
Hất điện thoại qua một bên, giả bộ ngạc nhiên nhìn Quách Thành Vũ:
"Yô..., anh đến đấy hả? đến lúc nào vậy?"
"Từ lúc cậu bắt đầu nhận điện thoại của người chuyển phát nhanh."
Quách Thành Vũ nói.
Khương Tiểu Soái làm mặt xấu, "Cái gì mà điện thoại của chuyển phát
nhanh hả?"
Quách Thành Vũ liếm răng cười cười, "Cuộc điện thoại vừa nhận,
không phải là nhân viên chuyển phát nhanh gọi cho cậu sao?"
Mẹ nó!. . . Khương Tiểu Soái lòng tức giận mắng thầm, trêu đùa lão
già gian xảo này thật chẳng có gì thú vị, chơi một chút chiến dịch tư tưởng
cũng bị anh ta nhìn ra.
"Cái gì mà nhân viên chuyển phát nhanh?" Khương Tiểu Soái tiếp tục
giả bộ, "Suy nghĩ của anh sao ngoằn ngoèo vậy? Vòng đi đâu vậy hả?"
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi rất to của nhân viên
chuyển phát nhanh, "Ai là Khương Tiểu Soái?"
Khương Tiểu Soái vác cái mặt tái xanh ra cửa, tức giận nói: "Đã bảo
anh đặt ở siêu thị bên cạnh không phải sao? Sao anh lại đến trước cửa của
tôi?"
Anh chàng chuyển phát có gương mặt vuông vức, ục ịch hơi thấp lại
hơi mập, ánh mắt chế nhạo đánh giá Khương Tiểu Soái: "Anh không muốn