Vù một cái đã hai tuần trôi qua, mỗi ngày Cương Tử đều có thể thấy
Trì Sính, chứng minh tình hình vô cùng căng thẳng.
Xe đang chạy trên đường, mắt thấy lại sắp đến ngã rẽ đó, rẽ bên trái
thì lập tức đến nhà Trì Sính, ẽ bên phải cũng chỉ hai trăm mét là đến công
ty Ngô Sở Úy.
Cương Tử cứ theo thói quen hỏi một câu, "Đi bên nào?" Ánh mắt Trì
Sính rõ ràng chỉ về hướng phía trái. Cương Tử rẽ trái, kết quả ở ngay đầu
đường có ba chiếc xe nối liền, không thể nhúc nhích được một phân. Nhìn
tình trạng này, trong một lúc cũng không thể đi tiếp được nữa, Cương Tử
châm điếu thuốc, đưa cho Trì Sính.
Trì Sính không cầm, mắt nhìn ra ngoài cửa xe, về hướng công ty của
Ngô Sở Úy.
"Đã hai tuần lễ không gặp rồi hả?" Cương Tử hỏi.
Trì Sính đưa mwats quay lại, nhàn nhạt nói, "Đến nhà người khác ngủ
một đêm, lạnh nhạt với cậu ta hai tuần, không nhiều lắm."
"Nghiêm trọng như vậy hả?" Cương Tử khiếp sợ, "Cậu không định
hàng phục cậu ta?"
"Nếu tôi không đuổi cậu ta đi, hiện tại cậu ta đã nằm trong bệnh
viện!."
Cương Tử phục rất phục độ khoan dung của Trì Sính, bây giờ thấy anh
ta đàn ông ra rất nhiều , nếu là truocs kia thì người này không bước ra khỏi
của được đã phải què quặt không nhích nổi rồi.
"Gan cậu ta càng ngày càng lớn, cậu không chỉnh cậu ta có ngày bị
cưỡi đầu cưỡi cổ." ( Ô sao em lại ghét anh Cương Tử thế này, cái mỏ anh
sắp bị xẻo luôn rồi...)