NGHỊCH TẬP - Trang 1189

"Hôm đó anh ta say, say rồi thì cái gì cũng không biết, đến khi tỉnh lại

thì mọi việc đã rồi." Khương Tiểu Soái nói, "Ngược lại anh ta có khẳng
định là không làm, ai biết anh ta nói có thật hay không?"

Ngô Sở Úy im lặng không nói.

Khương Tiểu Soái nói tiếp: "Cậu nói xem Uông Thạc có suy nghĩ gì?

Nếu anh ta không làm, sao để đến bây giờ mới làm sáng tỏ? Sau khi Trì
Sính nghe xong, có thể đối với anh ta còn một chút tình cảm."

"Anh ta có nói không làm, Quách Tử cũng nói không làm, vấn đề là

Trì Sính có tin không?" Ngô Sở Úy nói, "Tôi thấy giữa bệnh mù màu của
tôi với chuyện của Uông Thạc không khác gì nhau?"

Khương Tiểu Soái có phần khó hiểu, "Hai chuyện này có liên quan

gì?"

"Đương nhiên là có." Ngô Sở Úy nói, "Cậu nghĩ xem, tôi biết chữ trên

quả trứng là do Uông Thạc viết, vì sao tôi không thể nói với Trì Sính? Sự
việc xảy ra ở trên người tôi, tôi là bị cáo, tôi tự bào chữa, lời nói có hiệu lực
pháp lý không? Cũng theo ý đó, Quách Tử là đồng phạm, lời của anh ta có
hiệu lực pháp lý không?"

Khương Tiểu Soái nhận ra chân lý, "Cũng đúng ha, huống hồ những

việc này do anh ta mà ra, dù anh ta có giải thích như thế nào đi nữa đều
không tránh khỏi liên can, có nói cũng vô ích, không chừng tội còn thêm
một bậc."

"Thì đó!" Ngô Sở Úy âm thầm lý sự, "Nên tên nhóc này muốn mượn

tay tôi tra ra chân tướng, để tôi đưa ra chứng cứ. Là phe đối địch, lời của tôi
rất có sức thuyết phục."

Khương Tiểu Soái trừng mắt, "Vậy cậu còn giúp anh ta? Đây không

phải là mang đá đập chân mình sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.