Thành Vũ tránh cũng không tránh, nhàn nhã đón lấy. Mà sau đó còn thè
lưỡi ra, động tác hạ lưu liếm liếm lên chỗ vừa bị Khương Tiểu Soái thi bạo,
trong con mắt tràn đầy ý tứ xâm phạm.
Khương Tiểu Soái lại muốn xuất thủ, nhưng bị Quách Thành Vũ ôm
chặt, không thể động đậy.
"Nếu cậu chịu khám bệnh cho tôi, thì tôi không làm ồn cậu nữa."
Khương Tiểu Soái thờ ơ buông tay, ngồi cạnh bàn chẩn trị.
"Chỗ nào không thoải mái?"
Quách Thành Vũ u oán nói: "Hôm qua tôi cởi quần nhìn, phát hiện hai
trứng một lớn một nhỏ, khác biệt đặc biệt rõ ràng. Cậu nói xem cơ quan của
tôi có phát bệnh gì không, hay là con mắt của tôi có vấn đề? Bác sĩ
Khương, hay là tôi cởi quần ra, cậu xem giúp tôi đi? Xem thử hai quả trứng
của tôi có phải đều to như nhau..."
Ánh mắt thiếu đánh liếc Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái không tức giận, thậm chí bình tĩnh giơ hai viên
thuốc lên.
"Hai viên này có phải lớn bằng nhau?"
Quách Thành Vũ gật đầu.
Khương Tiểu Soái lập tức chẩn đoán: "Mắt không vấn đề."
"Vậy chính là bộ phận của tôi có vấn đề." Quách Thành Vũ ra vẻ lo
lắng: "Hay bác sĩ Khương điều chỉnh giúp tôi đi? Trên cờ hiệu của cậu
không phải viết là 'diệu thủ hồi xuân' sao? Tôi hiện tại rất cần diệu thủ của
cậu..." Ra vẻ muốn kéo tay Khương Tiểu Soái đặt lên chỗ đũng quần, "...
giúp tôi hồi xuân."