NGHỊCH TẬP - Trang 1234

Uông Thạc khóc không thành tiếng.

Trì Sính ôm cậu thật chặc.

"Cậu không phải nói ta chỉ quan tâm vì sao cậu bỏ đi bảy năm, lại nhất

quyết không hỏi vì sao cậu và Quách Tử làm ra việc đó sao? Hiện tại tôi
cho cậu biết đáp án, bởi vì cậu thật sự đã làm tôi tổn thương, là do sự dứt
khoát của cậu chứ không phải vì cậu phản bội. Tôi hận vì cậu không lời
giải thích, liền bỏ đi bảy năm."

Uông Thạc thực sự hối hận, hối hận vì đến bản thân mình là ai cũng

không biết.

"Trong lòng tôi cho tới giờ hoàn toàn không có lỗ hổng, sáu năm này

đều hướng về cậu, mà cậu lại không bảo vệ nó. Giờ nó chạy mất, hoàn toàn
thuộc về Ngô Sở Úy, vô luận cậu ấy tổn thương tôi bao nhiêu, trong lòng
tôi cũng sẽ không cảm thấy gượng ép."

Nước mắt Uông Thạc không thể chảy ra.

"Anh đừng nói nữa."

Trì Sính hung hăng hôn vào miệng Tiểu Dấm Chua một cái.

"Đứa nhỏ này trả lại cho cậu, cậu đem đi đi."

Nói xong, tay vỗ đầu Uông Thạc một cái, xoay người đi ra ngoài.

Dứt khoát, kiên quyết.

Chấm dứt, tất cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.