NGHỊCH TẬP - Trang 14

Nhạc Duyệt đột nhiên giật ra, giấu mặt trong bóng râm, đôi mắt hoa

đào giá lạnh.

"Sao thế? Em vẫn còn hồi hộp sao?" Ngô Kỳ Khung cười hàm hậu:

"Không sao, mẹ anh là phụ nữ nông thôn, sẽ không làm khó em. Mẹ anh
biết em đến nên rất cao hứng, mấy hôm nay luôn trông mong, sáng sớm
hôm nay đã ra ngoài mua đồ ăn rồi."

"Hay là... chúng ta chia tay đi!" Nhạc Duyệt nói.

Ngô Kỳ Khung tưởng mình nghe lầm, y nhìn Nhạc Duyệt chằm chằm,

nửa ngày không nói nên lời.

Nhạc Duyệt lại nói: "Chúng ta thế này thật sự rất tẻ nhạt."

"Sao lại tẻ nhạt? Anh cảm thấy rất được mà."

Nhạc Duyệt cười khổ: "Đó là anh."

Nói xong, cô quay đầu muốn đi, lại bị Ngô Kỳ Khung kéo lại.

"Nhạc Duyệt, hai ta quen nhau đã bảy năm rồi, không thể nói chia tay

là chia tay, dù sao em cũng phải cho anh một lý do chứ."

Nhạc Duyệt liếc nhìn Ngô Kỳ Khung: "Bảy năm phai nhạt có tính là

lý do không?"

"Phai nhạt thì chúng ta có thể thắp lại!"

"Thắp cái đầu anh!" Nhạc Duyệt vô cứ bùng phát, cái miệng nhỏ xinh

mở ra liền là một đống lời thô tục: "Cho anh biết, đừng lây mùi nghèo cho
tôi, tôi không đùa với anh. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chính thức chia
tay, về sau chỉ là bạn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.