"Tại sao không có cảm tình?" Trì Sính rộng rãi thừa nhận,"Không có
tình cảm tôi đã sớm đá cậu ta! Cũng bởi vì có tình cảm, tôi mới chịu kề cà
không nói ra. Nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho tôi yêu thích cậu,
không trở ngại tôi mỗi lần đâm cậu ta, trong đầu toàn nghĩ đến cậu."
Khương Tiểu Soái gắng gượng mà lùi hai bước.
Có lẽ lời này nghe vào trong tai người khác thì vô cùng vô liêm sỉ,
nhưng đối với Khương Tiểu Soái mà nói, bị đàn ông vứt bỏ chính là kinh
nghiệm mà mình đã từ nếm trải. Không thẳng thắn nói lời chia tay mà lại
dùng các thủ đoạn ép đối phương từ bỏ, tên súc sinh đó cậu từng yêu sâu
đậm.
Cậu không muốn để cho Ngô Sở Úy chịu đau khổ giống như vậy.
Vì vậy cậu gằm từng chữ nói với Trì Sính,"Tôi không có khả năng
thích loại người như anh."
Tôi cũng không có khả năng cướp Quách tử của cậu, cho nên tôi
không cần cậu phải thích tôi." Trì Sính nói.
Khương Tiểu Soái thở gấp,"Vậy anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Trì Sính một tay đẩy Khương Tiểu Soái đến góc tường, bàn tay to nhẹ
nhàng bóp cổ họng của cậu.
"Không biết lý do tại sao, Quách tử hay mọi người, tôi đều muốn ngủ.
Nhất là cậu, tôi thích chia sẻ cậu với người khác, cậu hứng thú đem Quách
tử ngược đãi, khẩu vị của tôi cũng là đem người khác ngược đãi."
Mặt của Khương Tiểu Soái kìm nén từ hồng chuyển sang tím, nghẹn ứ
cổ.