NGHỊCH TẬP - Trang 1513

của cậu nũng nịu cầu xin, "Tổng giám đốc Ngô, anh dẫn em đi hóng gió
đi."

Ngô Sở Úy nói: "Hôm nay tôi không có lái xe đến."

"Bậy nè!" Trương Doanh dẫu cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi nói, "Chìa

khóa xe của anh rõ ràng nằm trong túi áo kìa."

Ngô Sở Úy cúi xuống nhìn lướt qua chìa khóa xe, lại đưa ánh mắt

chuyển hướng Trương Bảo Quý, ý tứ trong ánh mắt hàm xúc rõ ràng phát
sanh biến hóa.

"Tôi sẽ làm hết sức."

Trương Bảo Quý lập tức lộ ra dáng cười thoải mái, đứng lên nói với

Ngô Sở Úy: "Tôi không quấy rầy cậu làm việc."

Trương Doanh tiễn Trương Bảo Quý tới cửa.

Trương Bảo Quý trước khi lên xe dặn dò cô ta một cậu, "Nhớ nghe lời

tổng giám đốc Ngô."

Trương Doanh gật đầu.

Trương Bảo Quý đi rồi, Ngô Sở Úy đối với hộp vàng đờ ra.

Cậu thật là loại thấy tiền là sáng mắt (tham tiền), nhưng không phải

thấy tiền nào cũng mở mắt. Tỷ như tiền này, số lượng thật lớn, không biết
là đã cắt xén bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt của tầng lớp công nhân bên
dưới.

Nghĩ lại lúc trước, Trương Bảo Quý cũng vì tiền linh kiện, đuổi một

người kiếm sống qua ngày như cậu ra khỏi công ty, hiện tại ông ta hào
phóng bỏ ra vài triệu tệ, chỉ để làm vui lòng Ngô Sở Úy, lại không biết
niềm vui của cậu từ lâu không chỉ con số này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.