"Lại xoa xoa nữa, vẫn còn đau mà."
Trì Sính lại xoa nhẹ một lúc, mắt nhìn trời đã tối, liền đem áo Ngô Sở
Úy vén xuống, vỗ vỗ mông cậu nói, "Kiên trì một lát nữa, về đến nhà uống
thuốc thì ổn rồi."
Ngô Sở Úy len lén chỉnh lại đồng hồ một chút, quay lại Trì Sính nói,
"Ôi trời, đã hơn mười giờ rồi, anh nhanh gọi điện thoại cho Quách Tử, bảo
anh ta hôm khác đến chơi đi, như thế này còn ăn cơm cái gì nữa hả? Đều
sắp đi ngủ đến nơi rồi."
"Không sao, Quách Tử từ trước đến nay ăn không nhiều, cách ba bốn
tiếng lại ăn khuya. Huống hồ tôi với cậu còn chưa ăn, quay về có đồ ăn sẵn
rồi không tốt hay sao?"
Ngô Sở Úy ủ rũ nói, "Tôi không muốn ăn, tôi muốn ngủ, lúc ngủ tôi
không thích có người ầm ĩ."
Trì Sính mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Hôm nay cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
Ngô Sở Úy thần sắc cứng đờ, im lặng hồi lâu mới mở miệng.
"Tôi không muốn để cho Quách Thành Vũ ăn ở nhà chúng ta, tốn gạo
tốn lại tốn dầu."
Trì Sính vừa nghe liền cười, "Cậu vòng vèo hồi lâu như vậy chỉ vì
chuyện nhỏ này thôi hả?"
Ngô Sở Úy gật đầu, giả bộ dường như chuyện thật sự như thế, giống
như người buổi chiều kêu to miễn phí tiền đèn Quách Tử không phải là cậu.
Trì Sính còn chưa lên tiếng, Quách Thành Vũ bên kia lại điện thoại
tới.