"Soái soái, cũng là cậu hiểu tôi nhất."
Hai người đang bà tám, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Quách Thành Vũ ngậm thuốc đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng quét về
phía Khương Tiểu Soái.
"Đi, theo tôi về phòng ngủ!"
Khương Tiểu Soái không nhịn được nói: "Không thấy bọn tôi đang nói
chuyện sao? Cái này không phải chuyện của anh, ra ngoài đợi đi!"
Quách Thành Vũ còn chưa kịp đáp lại, Khương Tiểu Soái đã nhanh
như bay nhảy qua tới cửa, ầm một tiếng đá cửa đóng lại.
Ngô Sở Úy nghẹn họng nhìn trân trối.
"Sư phụ, cậu rất là đàn ông!"
Khương Tiểu Soái hừ lạnh một tiếng, "Dám lộn xộn với tôi? Chỉ có tự
sát!"
"Hay!" Ngô Sở Úy lửa cháy đổ thêm dầu, "Đối với loại đàn ông hẹp
hòi này, không thể nhẹ tay."
Trì Sính nghe thấy tiếng dập cửa, từ nhà vệ sinh đi ra, hỏi Quách
Thành Vũ: "Có chuyện gì vậy?"
Quách Thành Vũ bất đắc dĩ cười cười "Đang ôm ấp bên trong."
Trì Sính nghe vậy lại rất cao hứng.
"Vậy không phải tốt sao? Hai ta có thể ngủ chung phòng."
Nếu nói Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái không kiêng kỵ, Trì Sính và
Quách Thành Vũ tuyệt đối lại càng không kiêng kỵ. Hai người kia tốt xấu