Khương Tiểu Soái trực tiếp ném ra một câu.
"Anh nói với Trì Sính, tôi biết cách tìm ra Đại Úy, anh nói anh ta tự
hối đi!"
Nói xong, một chưởng đẩy Quách Thành Vũ ra, quay đầu khí phách
rời đi.
Quách Thành Vũ về đến phòng lúc, hối hận đá vào tường.
"Cậu nói hai ta lâu hơn người khác để làm chi? Nếu ra sớm như người
khác thì tốt biết bao? ! !"
"..."
Ngô Sở Úy bên kia "nhiệt khí" cũng rất lớn, nhưng có cha chồng nằm
đó, cậu nào dám làm việc khác người như vậy?
Cố nén một hồi, thật sự không nhịn nổi, bèn len lén đưa tay vào trong
quần.
Có tật giật mình liếc nhìn Trì Viễn Đoan, thấy ông hô hấp đều đặn,
liền chậm rãi cử động ngón tay.
Lúc đầu còn cố nén không phát ra âm thanh, nhưng theo nhiệm vụ
thuận lợi tiến triển, Ngô Sở Úy càng ngày càng xúc động, càng ngày càng
xuất thần, bắt đầu có chút không quan tâm gì nữa.
Trì Viễn Đoan ngủ không sâu, hơn nữa đối tượng bên cạnh là trọng
điểm trông coi, nên ngủ cũng rất cảnh giác.
Ngô Sở Úy thở mạnh, ông liền quay người qua mặt hướng về Ngô Sở
Úy.