Trì Viễn Đoan ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, "Sao lại phải chi trả tiền
thuốc men? Sao lại phải trả tiền bồi thường? Nếu không phải là vì cậu ta
cháu ngoại chúng ta có thể nhảy ra ngoài cửa sổ hay không?"
"Cái ông này......." Chung Văn Ngọc bất lực,"Chuyện đã đến mức này,
lại còn đùn đẩy trách nhiệm nữa! Người ta chịu trèo lên tầng sáu cứu cháu
ngoại đã đủ hiểu rồi, ông nhìn ông xem không phải là bụng dạ hẹp hòi hả!"
"Không phải tôi bụng dạ hẹp hòi!" Trì Viễn Đoan tức giận nói,"Cậu ta
là 'bạn bè' của Trì Sính, cậu ta đi cứu cháu ngoại là cũng nên!"
"Thế nào là nên? Nếu có rắc rối gì, bạn bè thì sao? Ruột thịt thì không
phải làm sao mà lại dũng cảm mạo hiểm như vậy! Bây giờ là thời đại nào
rồi, có người không cần báo đáp mà ra tay cứu giúp, ông cũng đủ hiểu
chứ!"
Trì Viễn Đoan trầm mặt không nói tiếng nào.
Trì Giai Lệ nhịn không được chen vào nói,"Ba mẹ rốt cuộc có đi hay
không hả?"
Chung Văn Ngọc nói,"Đương nhiên đi chứ! Mẹ đi mua chút đồ đạc."
Trì Giai Lệ lại đưa ánh mắt nhìn về phía Trì Viễn Đoan.
Trì Viễn Đoan làm bộ không nhìn thấy, chờ Chung Văn Ngọc lôi ông
ta, ông ta mới tỏ ra cứng rắn nói,"Muốn đi bà đi mà đi, dù sao tôi cũng
không đi!"
"Cái lão già này!"
Chung Văn Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trì Giai Lệ thở dài hướng Chung Văn Ngọc nói,"Ba con không muốn
đi một mình mẹ đi coi như cũng giống như nhau."