NGHỊCH TẬP - Trang 1990

chuyện con trai của chúng ta mà phiền hà không ít, tôi nghe nói cậu ta phải
đem ngôi nhà cũ của ba mẹ bán đi."

Trì Viễn Đoan hừ lạnh một tiếng,"Cậu ta không bận tâm được hay

sao? Cậu ta đang dựa vào Trì Sính đó! Chờ Trì Sính ra, công ty cậu ta bên
kia mới có thể phục hồi lại, bao nhiêu ngôi nhà cũ mua không được hả?"

"Ông nói cũng thật dễ nghe." Chung Văn Ngọc lạnh nhạt nói,"Nhà cũ

có thể mua lại, ba mẹ có thể mua lại hay sao? Ba mẹ ông để cho ông một
căn nhà cũ thế sao ông không bán? Làm sao mà ông lại ba hôm năm bữa lại
chạy bộ qua chỗ đó, nhổ cỏ rồi lau cửa sổ?"

Trì Viễn Đoan vẫn mặt lạnh như trước,"Tình huống có thể giống nhau

hay sao? Tôi không gặp việc gấp đó, nếu gặp phải việc cấp bách tôi cũng
phải bán! Bà có tin hay không?Nếu bà không đem mấy căn nhà của Trì
Sính sang tên, tên tiểu tử kia nhất định sẽ đem ngôi nhà của con trai chúng
ta mang bán!"

"Cậu ấy có bán nhà của con trai chúng ta thì đã sao? Người xảy ra

chuyện là Trì Sính, cũng chẳng phải cậu ấy. Chuyện này sao có thể đổ lên
đầu người ngoài, người ta mà có cầm tiền bỏ đi ông quản được hả? Nếu
không thực sự đối với con trai của chúng ta tình cảm thật lòng, người ta có
thể dốc hết gốc vốn hay không? Số tiền kia có thể sống cả đời không? Số
tiền đó cũng có thể mở một quán hàng không? Nói như thế nào thì cũng tốt
hơn đi bán hàng rong đó!"

Chung Văn Ngọc không biết, Trì Viễn Đoan tức giận chính là Ngô Sở

Úy chân thành thật lòng và kiên trì. Ngô Sở Úy hy sinh càng nhiều, trong
lòng Trì Viễn Đoan lại càng không thoải mái.

"Cậu ta không bỏ đi cũng không thể nói cậu ta thật tình thật lòng, chỉ

có thể nói cậu ta có dã tâm rất lớn." Trì Viễn Đoan nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.