Khương Tiểu Soái đem hộp gỗ nhỏ kia cầm lên liếc mắt xem, lúc này
lộ ra vẻ mặt chán ghét.
"Mua ở đâu cái hộp gỗ hỏng này? Thợ nào làm cẩu thả như vậy!" Làm
ra vẻ muốn vứt đi.
Ngô Sở Úy chặn ngang đoạt lại, hai con mắt lớn trừng trừng hàm ý rất
tức giận.
"Nói gì thế hả? Cẩu thả là sao? Đang ở trong trại tạm giam đó, không
có đủ dụng cụ vật liệu gì, có thể làm ra được như thế này đã là đẹp lắm
rồi."
"Yô!!!!!!" Khương Tiểu Soái vô cùng bất ngờ,"Trì Sính làm hả?"
Ngô Sở Úy vui hơn một chút gật gật đầu, miệng cười, biểu cảm rất
khó tả.
"Làm sao lại đưa được cho cậu.?"
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Ngô Sở Úy lập tức nhạt dần.
"Nhờ quản giáo trông coi anh ta bí mật đem ra ngoài."
Khương Tiểu Soái thăm dò hỏi,"Cổ Thân?"
Ngô Sở Úy rất buồn bực,"Làm sao cậu biết là cậu ta.?"
"Quách Tử có nói qua với tôi, nói quản giáo trông coi Trì Sính rất
chiếu cố anh ta, hình như tên là Cổ Thân."
Vừa nghe lời này, trong lòng của Ngô Sở Úy lại càng không thoải mái.
"Cậu biết cậu ta hôm qua đưa cho tôi còn nói gì không?"
"Nói gì?"