NGHỊCH TẬP - Trang 2004

"Cậu có ý gì?"

Đôi mắt to của Ngô Sở Úy nhìn lên cái khóa bằng thép của hộp gỗ

trên tay, làm bộ không có nghe thấy.

"Mắt Quách Tử có tật cũng còn tốt hơn cái mắt hỏng của Trì Sính, có

phải không? Anh ta ngay cả Uông Thạc cũng có thể vừa mắt!"

Nói đến Uông Thạc, Ngô Sở Úy đột nhiên nhớ tới một việc.

"Tối hôm qua tôi cũng không biết vì sao, tự nhiên lại mơ đến cậu ta,

mơ cậu ta trở về, sau đó tôi liền tỉnh." ( Ha ha ... sắp có biến.. )

"Sau đó thì sao?" Khương Tiểu Soái rất quan tâm đến cảm nhận trong

lòng của Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy hé miệng vui vẻ một chút,"Sau đó tôi lại tiếp tục ngủ, lại

tiếp tục mơ tiếp cái giấc mơ kia, anh của cậu ta cũng cùng về."

Khương Tiểu Soái nhe răng cười,"Cậu nói xem, nếu như Trì Sính biết

cậu mơ đến chuyện này, anh ta sẽ nghĩ như thế nào?"

"Cậu đừng có mà ba hoa lắm điều!" Hai mắt Ngô Sở Úy trừng trừng

uy hiếp.

Khương Tiểu Soái kỵ nhất chính là nghe thấy người khác nói mình ba

hoa lắm điều,"Đừng có mở miệng ra là nói tôi ba hoa lắm điều, tôi nói cái
gì, sao mọi người cứ nói tôi như vậy hả? !

............Này, cậu nhắc đến Uông Thạc tôi lại nghĩ đến một việc, tôi nói

với cậu nhưng cậu đừng nói cho người khác biết nhé!"

"Cậu xem cậu xem, tôi nói cậu có gì sai hả... cậu........." Ngô Sở Úy

không biết làm sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.