người ngửa ra sau. Trì Sính đặt đũa xuống, hai bàn tay to đỡ hông của Ngô
Sở Úy, vừa kịp không để cậu ngã xuống.
Lúc ngồi xuống, Ngô Sở Úy cảm thấy rõ ràng Trì Sính tức giận.
Nhưng cậu thích nhất là vuốt râu hổ, hơn nữa lại không phải con hổ
bình thường, mà là đang vuốt râu mãnh hổ.
Cổ Thân cũng là cố ý đẩy, cậu ta muốn xem, Trì Sính đối với ai ngã
cũng đỡ hay không, Trì Sính có thể không đếm xỉa đến Ngô Sở Úy hay
không. Sự thực chứng minh, thái độ của Trì Sính không phải 'ôm ấp yêu
thương' gì với cậu. Mà là đối với ai ngã anh cũng sẽ đỡ.
Nhưng Cổ Thân thích nói mấy lời trái với lòng.
"Tôi nói này, Trì Sính, anh thật bất công. Cậu ta ngáng chân tôi anh
cũng không để ý, kết quả tôi đẩy cậu ta một cái, anh liền đưa tay đỡ cậu ta."
Ngô Sở Úy cười nhìn sang Cổ Thân cho đáp án,"Đương nhiên, Trì
Sính yêu tôi thế đó, rất sợ đầu tôi bị đập xuống đất. "
Cổ Thân chỉ cười không nói, vẫn nghĩ những lời này của Ngô Sở Úy
xem như trêu chọc, phối hợp với vẻ mặt giả vờ nôn mửa.
Ngô Sở Úy vừa mới ăn hai miếng, miệng lại không chịu để yên, quay
sang Trì Sính nói,"Người ta trong trại tạm giam chăm sóc anh như thế, làm
sao mà anh không mời cậu ấy một chén hả?"
Trì Sính liếc mắt nhìn yêu nghiệt bên cạnh, lại lần nữa nhịn xuống.
Kết quả, Ngô Sở Úy lại không sợ chết mà tiếp một câu,"Nếu không,
làm chén rượu giao bôi đi?"
"Cậu thật xấu xa nha!" Cổ Thân giả vờ giận nhìn Ngô Sở Úy nói,"Hay
là tôi với cậu uống một chén đi!"