"Khốn kiếp! Đéo cần ôm tôi! Ông đây chán ghét anh!"
Trì Sính bị một tiếng mắng này của Ngô Sở Úy chọc cho nhe răng
cười hai tiếng.
Ngô Sở Úy vừa nhìn Trì Sính cười, ngọn lửa trong lòng càng mạnh mẽ
bùng lên, liên tục thô bạo chửi vài câu thô tục.
Trì Sính không hề tự giác, còn đem môi áp lên bên tai Ngô Sở Úy, sâu
kín nói,"Tôi chính là không vui khi cậu ức hiếp Cổ Thân, người ta đối với
tôi thật tốt mà! Kỳ thực, tôi không muốn từ trại tạm giam đi ra ngoài, muốn
ở lại làm bạn cùng quản giáo đẹp trai, còn có phạm nhân ti tiện rửa chân
cho, cuộc sống rất sung sướng!" (Ăn đập)
Ngô Sở Úy ngay cả ham muốn mắng chửi cũng đều không có, mặt
trầm xuống không phản ứng lại Trì Sính.
Trì Sính lại tiếp tục trêu chọc cậu ta,"Sau này cậu cũng rửa chân cho
tôi đi, giả bộ làm một hầu nam quỳ trên mặt đất, vừa dùng ánh mắt ti tiện
nhìn tôi vừa gọi tôi là lão gia........"
Ngô Sở Úy vừa nghĩ những ngày vừa rồi mình thấp thỏm lo cho Trì
Sính, rất sợ anh ta chịu khổ chịu tội, kết quả vậy mà người ta lại ung dung
thoải mái. Càng nghĩ càng thấy khó chịu, không biết trong lòng nổi lên loại
tư vị gì. Càng nghĩ càng thấy ủy khuất, nửa cái đầu đều rúc xuống đệm.
Trì Sính đem mặt của Ngô Sở Úy từ đệm 'kéo' ra, thấy khóe mắt cậu ta
ướt, trong lòng bỗng chốc lộp bộp rung động.
"Cậu làm sao lại không chịu được một chút trêu đùa như thế hả?"
Nói xong, bàn tay to quét một vòng xung quanh viền mắt của Ngô Sở
Úy. Thấy sắc mặt Ngô Sở Úy vẫn buồn bực, trong nụ cười lộ ra vẻ bất đắc
dĩ cùng chút đau lòng.