NGHỊCH TẬP - Trang 417

Trì Sính biết tán tỉnh, biết trêu chọc, biết uy hiếp, biết cưỡng ép... cái

gì cũng rành, nhưng hắn chỉ thiếu duy nhất món công phu này, đó chính là
dỗ dành. Đời này chưa từng dỗ ai, chưa từng xin lỗi, ngay cả một câu nhận
sai cũng không biết nói.

Nhưng lại cứ có người chọt trúng điểm yếu của hắn.

Mặt Ngô Sở Úy bị véo mạnh, giọng nói thấp trầm vang lên sau lưng.

"Giận rồi?"

Mặt đen, mày nhíu, môi mím, mắt trợn trắng, còn trâng tráo đáp một

câu: "Vẫn rất tốt đây!!"

Người sau lại hỏi: "Tốt vậy sao cậu không nhìn tôi một cái?"

Ngô Sở Úy há miệng, hận không thể cắn rớt một miếng tường.

"Lười nhìn anh! Không thích nhìn anh!"

Nói xong, cả người liền bị lật lại như cái bánh xèo, áo ngủ không biết

vị vặn ra mấy đường cong, chỉ còn một sợi dây cột ở eo, lồng ngực phanh
rộng. Ánh mắt Trì Sính nóng bỏng nhìn mảnh đất đó, cánh tay sờ lên, cũng
là ngực, của Trì Sính thì chắc nịch khỏe mạnh, của Ngô Sở Úy thì dẻo dai
mà tràn đầy đàn hồi, khi xoa cảm giác rất tốt.

"Anh thôi làm mấy trò này đi." Ngô Sở Úy đẩy tay Trì Sính đi.

Trì Sính ngậm môi Ngô Sở Úy, hừ nói: "Cậu thích được làm thế, tại

sao tôi không thể làm?"

Tiếng thở đốc của Ngô Sở Úy toàn bộ bị nuốt vào miệng Trì Sính.

"Trì Sính, tôi rất ghét anh!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.