"Đây là nhà người khác, anh đừng làm bậy!"
Mắt hổ đen kịt của Trì Sính nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, "Nếu cậu đã
không xem mình là người ngoài, thì hà tất tôi phải xem mình là người lạ?
Ngoan ngoãn nhếch mông để tôi thao năm lần, có thể tha cho cậu không
chết."
Mắt Ngô Sở Úy suýt nữa bắn ra khỏi tròng, gân cổ hỏi: "Anh nói mấy
lần?"
Trì Sính đưa năm ngón tay ra lắc lắc trước mặt Ngô Sở Úy, sau đó lật
mu bàn tay lại, bốp một tiếng đánh lên mông Ngô Sở Úy. Tiếp theo kéo
quần đến tận gót chân, chưa cởi hẳn ra, hai tay kẹp chặt đùi ấn lên bàn.
Ngô Sở Úy vội mở miệng: "Trì Sính, anh dừng lại trước đi, tôi nói
này, chuyện này không thể đâu!"
Đang nói thì mông bị cắn, cần cổ ngưỡng lên, cổ họng nổi lửa, lời sau
đó cũng mang theo run rẩy.
"Tôi nói... nghiêm túc đó... Trì Sính... bảo bối... tiểu Trì Trì... Trì đại
gia!... Trì đại thiện nhân!... Anh dừng lại trước nghe tôi nói... tôi thật sự có
nỗi khổ mà... hu hu..."
Nếu đổi lại là người khác, bị bắt ngay tại trận, còn dám ồn ào như thế,
Trì Sính sớm đã quất cho một roi, nhưng người kêu khổ liên mồm một khi
biến thành Ngô Sở Úy, hắn thật sự không nhẫn tâm nổi.
Cánh tay vẫn ấn chặt, hỏi: "Cậu có nỗi khổ gì?"
Ngô Sở Úy tuôn nỗi khổ tâm ra: "Một nhân viên trong công ty của tôi
nói với tôi, một người bạn của cậu ta vì để cho đàn ông làm mặt sau quá
nhiều lần, hiện tại bị rò hậu môn. Thảm lắm! Trên mông có hai cái lỗ luôn!
Anh nói xem nếu tôi biến thành như thế thì làm sao đây?"