Ngô Sở Úy ho nhẹ một tiếng, "Ví von của anh không mấy thích hợp
thì phải, chúng ta đang ăn cơm đó."
"Có cái gì đâu?" Khương Tiểu Soái gõ dĩa, "Đồ ăn của chúng ta xanh
xanh đỏ đỏ, cậu còn có thể liên tưởng được đến đâu?"
Ngô Sở Úy: "Tôi mù màu."
Khương Tiểu Soái: "..."
Ngô Sở Úy cũng không tính toán với hắn, trực tiếp hỏi: "Quách tử lừa
anh thế nào?"
"Nếu không phải anh ta giấu tin cậu ở cùng Trì Sính, tôi cần phải trốn
ở đây mãi sao? Tôi cần phải nửa đêm canh ba lén về phòng khám còn đụng
phải hai người cậu sao? Tôi cần phải chạy về gõ cửa phòng ngủ của anh ta
sau đó lại..." Khương Tiểu Soái không nói tiếp nữa.
Ngô Sở Úy rất không lý giải, "Anh tinh như thế, không đến mức bị
Quách tử lừa đi? Anh ta nói gì anh cũng tin? Tại sao anh không mở máy
gọi điện cho tôi? Anh liên hệ với tôi sớm một chút, thì còn xảy ra chuyện
này được sao?"
Khương Tiểu Soái rất không khí thế nói: "Trì Sính bắt tôi trong vòng
năm ngày phải giải quyết được cậu, tôi chỉ có thể gạt lương tâm sang một
bên để tính kế cậu. Kết quả hai cậu không thành, chuyện lại bại lộ, tôi làm
sao dám liên lạc với cậu chứ?"
"Trì Sính bảo anh trong vòng năm ngày phải giải quyết được tôi?"
Ngô Sở Úy lặp lại từng chữ trong lời của Khương Tiểu Soái.
Căn phòng lập tức chìm vào yên tĩnh.