"Ôi..."
Trong thời gian không đến nửa tiếng, không biết Ngô Sở Úy đã thở dài
bao nhiêu lần, trở người bao nhiêu lần. Lần trở người cuối cùng, hai ánh
mắt sắc bén đen kịt đâm thẳng vào mắt y, Ngô Sở Úy giật mình, thấy Trì
Sính nắm chặt di động, đột nhiên nhớ đến lời cảnh cáo của Quách Thành
Vũ, tâm trạng thoáng chốc rơi xuống đáy vực.
Kết quả, Trì Sính chỉ đưa tay ôm lấy Ngô Sở Úy, trầm giọng ra lệnh:
"Đừng quậy nữa, ngủ."
Ngô Sở Úy âm thầm thở phào, lại hồi phục vẻ chán nản.
"Ngủ không được."
Cái kìm thép của Trì Sính lại kẹp chặt hai má Ngô Sở Úy, hỏi: "Tại
sao?"
Ngô Sở Úy đẩy tay Trì Sính ra, quay đầu đi: "Nói xong càng khó
chịu."
"Khó chịu cũng phải nói."
Ngô Sở Úy mím môi đầy ương bướng.
Trì Sính nhìn thấy quầng thâm đen thui của Ngô Sở Úy, nhớ lại mấy
hôm nay y liên tục phải thức khuya làm việc, lòng liền mềm đi, vuốt mặt
Ngô Sở Úy nói: "Không nói cũng được, thành thật ngủ đi."
Ngô Sở Úy trợn mắt thật to, mờ đục không ánh sáng.
Trì Sính lại sầm mặt: "Có phải cậu muốn bị đánh không?"
Ngô Sở Úy khổ sở: "Anh đánh đi, đánh xong tôi có thể sẽ dễ chịu hơn
chút."