NGHỊCH TẬP - Trang 894

Ngô Sở Úy bị dọa mềm chân, cảm thấy trứng cũng đã không còn là

của mình, giống như hễ không cẩn thận thì nó sẽ rớt khỏi quần. Cho dù
không thấy máu, nhưng Ngô Sở Úy vẫn cảm giác được tiếng xé rách truyền
đến từ nơi yếu ớt đó, càng khỏi nói đến Mạnh Thao, ngay cả Ngô Sở Úy
cũng muốn gọi Trì Sính là ông nội.

Quá tàn nhẫn.

Ngô Sở Úy không cách nào tưởng tượng, một gã đàn ông không rõ lai

lịch bị giấu mấy ngày, mà đã bị Trì Sính giày vò như thế. Nếu để hắn biết
quan hệ của mình và Nhạc Duyệt, còn không phải sẽ dùng hết toàn bộ Mãn
Thanh thập đại khốc hình sao?

Nghĩ đến đây, Ngô Sở Úy nghiêng người ngã lên bức tường cạnh đó,

rồi lại trợt xuống đất. Cuối cùng không biết mình đã đứng lên thế nào, hồn
vía đâu đâu rời khỏi hầm thế nào.

Trì Sính cũng coi như phúc hậu, giữ lại cho Mạnh Thao một hơi thở.

Mấy trăm tiếng ông nội không kêu uổng phí, Mạnh Thao vừa được thả

xuống, đã lộ ra dáng vẻ cháu nội, bắt đầu châm ngòi ly gián.

"Anh không cảm thấy anh bị người ta lợi dụng sao?"

Trì Sính không chút cảm xúc nhìn gã.

Mạnh Thao muốn ngồi dậy cũng không nổi, còn không quên nhắc nhở

Trì Sính.

"Quách Thành Vũ giữ tôi ở đây, là vì muốn tạo mâu thuẫn, mượn tay

người khác để trị tôi, còn anh ta ngồi đó hưởng thành quả."

Trì Sính vốn lười phí lời với gã, nhưng thấy dáng vẻ du đãng tự cho là

đúng của Mạnh Thao, lại hiếm khi hiến ra chút lòng thương hại sắp bị bóp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.