Hết cách, trước kia không ai nghĩ đến y, y chỉ có thể suy nghĩ cho
người khác trước. Bây giờ có người chiều quen rồi, y nghiễm nhiên sẽ cho
rằng tất cả đồ tốt đều là của mình.
"Con còn phải đưa một ít cho Trì Sính nữa." Ngô Sở Úy tìm cho mình
một lý do bá chiếm.
Vừa nghe câu này, chân mày bà Ngô lập tức giãn ra.
"Con nên nói sớm chứ! Trong phòng phía tây còn nửa thùng đó, mẹ
đặc biệt giữ lại cho đại Trì."
Ngô Sở Úy oán: "Sao mẹ lại thiên vị như thế chứ? Con mới hái hai
bao mẹ đã không vui, kết quả lại lén lút giữ lại nửa thùng cho Trì Sính!"
"Cái thằng này! Mẹ không vui chỗ nào?" Bà Ngô đánh một cái lên
lưng Ngô Sở Úy, "Nếu con nói còn có phần của đại Trì, mẹ có thể không
vui sao?"
Ngô Sở Úy đen mặt, nói vậy chẳng phải là không vui sao?
Trên đường về phòng, bà Ngô lại nói: "Mấy hôm trước đại Trì lại đến
thăm mẹ, còn mang bác sĩ đến kiểm tra cho mẹ. Cậu ta nói sau này sẽ nhờ
bác sĩ định kỳ đến nhà kiểm tra cho mẹ, mẹ khỏi phải chạy đến bệnh viện.
Con nói xem sao đại Trì lại đối xử với con tốt vậy?"
Ngô Sở Úy nhẹ ho hai tiếng, để che giấu mất tự nhiên trong lòng.
"Anh ta à, đối xử với ai cũng tốt."
Bà Ngô lại nói: "Vậy con có từng đi thăm ba mẹ cậu ta chưa?"
Ngô Sở Úy suýt nữa cắn phải lưỡi, đi thăm ba mẹ anh ta? Con làm sao
có lá gan đó chứ! Khỏi nói đến thân phận địa vị nhà người ta, chỉ nói đến