Uông Thạc bất đắc dĩ xoa xoa mặt, thở dài: "Không sai, mấy năm nay
ở nước ngoài toàn chịu tội thôi."
"Chả thấy ai vô liêm sỉ như cậu." Quách Thành Vũ cười lạnh: "Cậu là
người tiêu dao nhất, già nhanh là do thiếu đức."
Uông Thạc không để ý cười cười, gác chân lên ban công, đầu tựa vào
một cột đèn, toàn thân tìm không ra một khúc xương nào. Hoàn toàn không
giống tư thế ngồi của người, mà giống một con rắn.
"Tôi phát hiện cậu ra ngoài nhiều năm, âm điệu Bắc Kinh không hề
giảm." Quách Thành Vũ nói.
Uông Thạc híp mắt, lười biếng nói: "Tôi đã trở về nửa năm rồi."
Điều này thật sự khiến Quách Thành Vũ chấn động.
"Nói thế, lúc tết cậu đã về rồi?"
Uông Thạc ừ một tiếng.
Hóa ra lời nói dối mà Khương Tiểu Soái chế ra để giúp Trì Sính tóm
được Ngô Sở Úy, lại trở thành sự thật, Quách Thành Vũ không khỏi cảm
khái: "Cậu mai phục thật đủ sâu."
"Cái gì mà mai phục hả?" Uông Thạc nói không đau không ngứa, "Ở
Bắc Kinh tôi cũng có nhà, sao không thể quay về ở chứ?"
Quách Thành Vũ nhếch môi: "Nhưng tôi đoán cậu cũng sắp về rồi."
Uông Thạc liếc mắt nhìn Quách Thành Vũ: "Sao lại đoán được?"
Quách Thành Vũ châm một điếu thuốc, vừa hút vừa không mặn không
nhạt nói: "Con ngựa bị ghìm sáu năm đã được người ta giải thoát, nếu cậu