không những đã được bảo vệ an toàn mà còn được tiếp tục mở rộng cho tới
khi những người rợ biến mất khỏi bản đồ. Từ đó trở đi, nền văn minh Tây
phương của chúng ta, ở các khu vực biên giới phía đông của nó, va chạm
không phải với người rợ nữa mà là với những nền văn minh kình địch.
Trước mắt, chúng ta chỉ lấy những ví dụ minh họa cho tác động kích thích
của áp lực ở biên giới trong giai đoạn đầu lịch sử.
Trong giai đoạn đầu của lịch sử Tây phương, tác động áp lực của
người rợ đại lục được biểu hiện qua sự nổi lên của một cấu trúc xã hội mới,
với hình thức thống trị theo kiểu bán du mục của người Frank. Vương triều
Merovingian - hiện thân đầu tiên của chế độ cai trị của người Frank - có
khuynh hướng hoài cổ về quá khứ oai hùng của La Mã, nhưng vương triều
Carolingian nối tiếp đã nhìn về tương lai; và mặc dù nó đã vô tình đánh
thức một hồn ma của Đế chế La Mã, nhưng hồn ma đó chỉ được đánh thức
để thực hiện những sứ mệnh mà thôi. Sự thay thế chế độ Meroving suy đồi
và lười biếng bằng chế độ Caroling tích cực và tràn trề sức sống diễn ra
trên phần lãnh thổ nào của người Frank? Không phải ở vùng nội địa mà là ở
khu vực biên giới; không phải ở Neustria (tương đương với miền Bắc nước
Pháp), trên vùng đất đã được chăm bón bởi nền văn minh La Mã cổ đại và
được che chở trước bước chân giày xéo của những người rợ xâm lăng, mà
là ở Austrasia (vùng lưu vực sông Rhine), trên vùng đất bắc ngang qua biên
giới La Mã, vốn phải hứng chịu những cuộc công kích thường xuyên của
người Saxon đến từ rừng rậm Bắc Âu và người Avar đến từ thảo nguyên Á-
Âu. Tiêu chuẩn đánh giá mức độ kích thích của áp lực bên ngoài này chính
là những thành tựu của Charlemagne, đó là 18 chiến dịch thảo phạt người
Saxon, chiến dịch tiêu diệt người Avar, và “Thời kỳ Phục hưng
Carolingian”, một trong những biểu hiện đầu tiên của sức mạnh văn minh
và tri thức trong Thế giới Tây phương chúng ta.
Phản ứng ở vùng đất Austrasia trước nhân tố kích thích của áp lực nói
trên đã được tiếp nối bởi một sự tái phát căn bệnh lịch sử. Đó là phản ứng
đáp trả của người Saxon, làm nên sự nghiệp của Otto I trong vòng chưa đầy
hai thế kỷ sau. Thành tựu lâu dài của sự nghiệp Charlemagne là sự sáp nhập