− Chính thế! Ông Xuân đã ngồi trò chuyện với ông cụ và được kính
phục lắm.
(22)
Thế là một mối tin nhé? Rồi ông Xuân cũng lại công nhận
thuốc đền Bia thì làm gì toa bảo ông cụ nhà moa lại không khỏi? Hai mối tín
ngưỡng đủ khiến cho một ông lang băm cũng trở nên có tài!
(23)
Ông Joseph Thiết vì không hiểu cái ẩn tình, cái ý riêng của bạn, liền
biểu đồng tình:
− Nói thế kể cũng có lý.
Được thể, Văn Minh lại mắng cô em:
− Thế thì ai bảo cô mời những hai ông lang? Hở cô ả?
Tuyết cãi:
− Đẻ bảo tôi thế thì tôi cứ thế, chứ tôi biết đâu đấy?
Văn Minh chạy vào phía trong tìm mẹ.
(24)
− Ồ! Phiền quá đi mất! Phiền quá đi mất! Rồi thì chết vì thuốc mất!
Nhiều thầy thối ma, đẻ lại không biết câu phương ngôn ấy hay sao?
Cụ bà chép miệng rồi nói chữa:
− Thôi thì để hai cụ cắt vài thang thuốc bổ thôi vậy.
Cụ ông lại nhắm nghiền mắt lại, gắt:
− Biết rồi! Khổ lắm! Khổ lắm! Nói mãi!...
− Thế người ta giận thì rồi nhà này có người ốm thì ai đến chữa cho
nữa?
Giữa lúc cuống quýt lúng túng ấy, Xuân Tóc Ðỏ bước vào, một chai
nước rất bẩn thỉu cắp ở nách, một gói lá kỳ dị ở tay.
(25)
Nó trông thấy ông
Phán dây thép, chợt nhớ đến bộ Âu phục mới may của nó, thì hiểu ngay ra
cái nghĩa chữ tín ở đời. Nó bèn dõng dạc khoan thai:
− Thưa ngài, ngài là một người...