NGHIÊN CỨU VĂN BẢN TIỂU THUYẾT SỐ ĐỎ - Trang 187

− Vâng.

Nói xong Văn Minh nháy mắt ra hiệu cho Xuân nói:

− Thưa cụ con đã xin âm dương... Thánh troàn rằng một ông đốc-tờ

mà chịu ơn thánh thì thánh sẵn lòng giúp lắm. Chứ mà ông lang ta thì không
đời nào thánh giúp.

(44)

Ông cụ già vui mừng hỏi:

− Ðâu, còn thuốc thì cho tôi uống nốt.

(45)

Xuân Tóc Ðỏ đưa lọ nước ruộng và mấy cái lá thài lài ra. Ông cụ già

lại nói:

− Nghe người ta nói thì thuốc thánh ban cho là phải nước ao, thật

bẩn thỉu, thật hôi tanh, ô uế, thì mới khỏi được bệnh kia đấy.

(46)

Ðừng ai

đánh lừa già đấy nhé!

Người ta cho bệnh nhân ăn mấy lá rau xam, rau thài lài, và uống mấy

chén nước ruộng ấy. Thật là thuốc thánh! Bệnh nhân độ nửa giờ đã tỉnh táo
khác thường, ngồi dậy một mình được, đã ăn được nửa bát cháo.

Ðêm ấy, khi mọi người đi ngủ thì trong phòng người ốm chỉ có Xuân

Tóc Ðỏ và cô Tuyết săn sóc mọi việc mà thôi. Ðến chính ông Hai cũng ngủ
mê ngủ mệt ở một cái trường kỳ gần đấy, vì ông đã hơi yên tâm là cụ tổ sẽ
mạnh khoẻ đến nơi rồi.

(47)

Tuyết đã lấy chữ hiếu ra làm cớ để cùng thức với

Xuân. Hai bên tuy không nói chuyện với nhau song bốn con mắt đã đủ nói
giỏi hơn hai cái mồm.

(48)

Bệnh nhân ngủ yên, hết ho khạc, hết cả rên, cựa cậy cũng ít.

Mặt trăng soi qua cửa kính...

Hồi lâu, Tuyết đánh bạo nói:

− Thưa ngài, cụ lang vu oan, chứ tôi... tôi ... khỏi mấy nốt ghẻ đã từ

lâu rồi.

(49)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.