NGHIÊN CỨU VĂN BẢN TIỂU THUYẾT SỐ ĐỎ - Trang 186

− Sao không nói đến bệnh trẩn kinh của bà Phó Ðoan mà anh cứ kêu

là có chửa?

(40)

Bà Phó Ðoan đương cười khúc khích, bỗng phải hỗ thẹn, vội chạy tọt

ra gác sân.

(41)

− Anh là thằng khốn nạn nhé! Thế cô Nga đây kia, hôi nách mà anh

chữa bằng dầu bạc hà trong sáu tháng giời không khỏi thì sao?

(42)

− Sáu tháng? Thế trong ba năm trời sao anh không cho sạch mấy nốt

ghẻ ruồi ở mình cô Tuyết kia đi?

(43)

Cô Nga và cô Tuyết cùng đương bưng miệng cười bỗng đỏ mặt,

ngẩn người ra như gỗ, rồi lôi nhau cắm cổ chạy mất!

Văn Minh lôi cụ Tỳ xuống thang, ông Hai lôi cụ Phế ra một nơi.

[h]

Cụ Hồng thì cứ: “Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi!” Những người khác hoặc rũ
rượi ra cười, hoặc xúm quanh cụ Phán bà mà khuyên giải, vì cụ bà đã mếu
máo khi người ta nói rõ mấy nốt ghẻ ruồi của con gái út cụ ra cho ai cũng
hay. Trận đấu khẩu của hai vị danh sư làm cho ông lão 80 tuổi đương nằm
rên mà tỉnh hẳn người ra như không ốm đau gì cả. Cụ ngơ ngác hỏi:

− Ô hay? Cái gì mà cười nói vui vẻ thế này? Tôi thức hay tôi ngủ

mê thế này?

Văn Minh lúc ấy đã tống khứ hai vị danh sư khỏi nhà rồi,

(44)

liền

ngồi xuống bên giường mà rằng:

− Thưa ông, ấy là con cháu vui mừng vì ông khỏi bệnh đấy ạ!

− Tôi khỏi rồi ư? Tôi chưa chết ư? Lạy giời!

− Thưa ông, nhờ có ông đốc-tờ Xuân đây mà ông khỏi đấy ạ.

− Ðâu? Thế thuốc thánh đền Bia đâu?

− Bẩm ông đã uống một nửa rồi nên mới tỉnh táo thế.

− Thế à!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.