G: Tôi xin làm phúc mà mách với quan bác rằng ông TYPN hiện giờ đương ghen tức bác, và bác
đã làm vợ ông ta hư hỏng là một, tiếp khách khéo hơn ông ta là hai, lại đã biết đo các phụ nữ may áo
là ba, làm giảm thế lực của ông ấy là bốn.
(34) A: Còn chính vợ chồng ông chủ thì không những ghét ngầm hờn mát mà thôi, mà còn coi bác là
kẻ tử thù.
C, D, E, F, G: Còn chính vợ chồng ông chủ thì không những ghét ngầm hờn mát bác mà thôi, mà
còn coi bác là kẻ tử thù.
(35) A: Nó run run hỏi lại:
C, D, E, F: Nó run run hỏi
(36) A, C, D, E, F: Thế thì, tôi đối với bác đã như vậy, mà bác lại không chịu giúp tôi cái việc ấy hay
sao?
Xuân nghe xong rất lo sợ. Chết chửa, thì ra nó chẳng để ý gì cả nên chẳng hiểu gì cả.
Nếu thế, tất lại thất nghiệp, và không hy vọng gì có công danh. Nó cần phải được yêu, được ai
cũng yêu, thì mới mong từ một anh nhặt quần mà lên một nhà quần vợt tài tử được. Nó run run
hỏi lại:
− Thế bây giờ phải làm thế nào?
G: Thế thì, tôi đối với bác đã như vậy, mà bác lại không chịu giúp tôi cái việc ấy sao?
− Thế bây giờ phải làm thế nào?
[chỗ này bản G bỏ mất 65 từ so với các bản trước]
(37) A: Phải làm như tôi đã dặn. Làm như thế là nhất cử lưỡng tiện.
− Sao vậy?