"Anh có thể... đẩy em đến bên kia không? Chỗ này nắng quá!" Nhan
Tiêu vừa nói vừa cười hì hì ngẩng đầu nhìn, trên mặt hơi ửng đỏ, không
biết là bị ánh nắng hun đỏ hay tại ngượng nữa.
Hoắc Trạch Tích vẫn chưa trả lời, Nhan Tiêu lại nhanh chóng phản
ứng kịp chỗ này là bệnh viện, Hoắc Trạch Tích mà đẩy cô tới vườn hoa có
khi nào mọi người lại đồn đại lên không?
"Được rồi, em..."
Lời đổi ý còn chưa nói ra, Hoắc Trạch Tích đã đi tới sau lưng.
Được Hoắc Trạch Tích đẩy cảm giác rất kỳ diệu, không nhìn thấy
nhưng biết anh đang ở phía sau, vững vàng an tâm.
"Nhan Tiêu..." giọng nói anh từ đỉnh đầu truyền tới.
Mỗi lần nghe anh kêu tên mình, Nhan Tiêu sẽ cảm thấy giật mình,
chưa bao giờ nghe người nào gọi tên mình mà rung động như vậy.
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng nhưng không nghe ai nói tiếp, đang muốn
hỏi thì Hoắc Trạch Tích đã nói chuyện, "Em biết anh từ bao giờ?"
Nhan Tiêu tính toán một chút, "Khoảng... ba năm trước."
Khi đó Hoắc Trạch Tích còn ở nước ngoài, phát radio chỉ là một thú
vui tiêu khiển, càng không nghĩ tới sẽ nổi, vậy Nhan Tiêu là nhóm những
người nghe đầu tiên của anh.
Nhan Tiêu dần dần nhớ lại, híp mắt cười, "Lúc mà em mới bắt đầu
nghe thì cái trang web kia chưa tới một ngàn người, bây giờ đã mấy trăm
ngàn rồi."
Hoắc Trạch Tích yên tĩnh đẩy Nhan Tiêu đi, Nhan Tiêu thì nhớ lại
chuyện trước kia, lập tức kích động: "Em thích nhất là mấy câu chuyện anh