tức Nhan Tiêu cảm thấy bản thân mặc trang phục này cảm thấy rất có lỗi
với Phật Tổ.
Mẹ Nhan đưa cho Nhan Tiêu một chuỗi Phật châu, “Vừa mới nhận
miễn phí ở cửa, không biết có linh nghiệm không, con cầm trước đi.”
Nhan Tiêu nhận Phật châu được làm bằng gỗ đàn, đeo ở trên cổ tay, lại
nhịn không được ngửi ngửi.
Vì thế ở trong mắt người khác, chùa chiền có một người kỳ lạ ngồi ở
trên xe lăn, đeo khẩu trang và mũ, trên tay đeo Phật châu, nhìn có cảm giác
giống như…… Đại sư khiêm tốn.
Lúc ngẩng đầu, đối diện nhìn thấy một cậu bé, lúc sau nhìn thấy Nhan
Tiêu, dáng vẻ có chút vâng vâng dạ dạ, Nhan Tiêu hoảng sợ, nghĩ thầm
không thể nào? Như vậy cũng bị nhận ra sao?
Nhan Tiêu làm bộ nhìn đi chỗ khác, người đàn ông kia đi đến gần, cất
tiếng: “Cái kia…… Có thuận tiện hay không tôi hỏi một chút?”
Da đầu căng ra, Nhan Tiêu quay đầu, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn
chằm chằm anh ta.
Vẫn là mẹ Nhan mở miệng trước: “Cậu hỏi cái gì?”
“Cái kia, tôi nhìn thấy đại sư khí chất bất phàm, có thể cho tôi xin một
quẻ được không?”
……
Nhan Tiêu phát ngốc, vị nhân huynh này, anh tới là kể chuyện hài sao?
“Chúng ta lại không phải đoán mệnh, cậu nhầm rồi?” Mẹ Nhan không
thể hiểu được.