Nhan Tiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, dường như bừng tỉnh, lại
phối hợp cùng bọn họ chụp ảnh chung, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Hoắc
Trạch Tích đứng ở bên này.
Lúc sau chụp ảnh xong cô vội vàng lôi kéo Hoắc Trạch Tích đi ra phía
đại sảnh: “Ở đây quá nhiều người, chúng ta đi ra ngoài trước.”
“Cô mặc như vậy ở bên ngoài sẽ không lạnh?” Hoắc Trạch Tích đột
nhiên nói.
Nhan Tiêu cúi đầu nhìn bản thân một chút lại nhìn cái sườn xám xẻ
bên đùi……
Ở trước mặt anh sao cô có cảm giác bại lộ thế này?
Cô câu lệ cười một chút, trả lời: “Không phải quá lạnh, chờ một chút
tôi đi thay.”
Ánh mắt người bên cạnh nhìn về phía bên này, Hoắc Trạch Tích trầm
mặc hai giây: “Vẫn là đi thay quần áo trước.”
Nhan Tiêu chạy nhanh: “Vậy anh……”
“Tôi chờ cô.”
Mới vừa vào phòng ngủ, nhóm Tiểu Giai thấy Nhan Tiêu, cười vẻ mặt
tà mị: “Nha, nam thần tới thăm cậu?”
Vẻ mặt Nhan Tiêu đầy cảnh xuân muốn dấu cũng không dấu được,
cũng không cố kỵ cái gì, xông lên đi: “Giúp kéo khóa sườn xám xuống.”
“Lúc cậu nhìn thấy anh ta cảm thấy thế nào kinh ngạc không?” Tiểu
Giai giúp cô kéo khóa, một bên cười hỏi.