“Mình cũng không biết anh ấy sẽ đến, lúc ấy trực tiếp liền phát ngốc.”
Nhan Tiêu nói lau son trên môi, thay một màu sắc hồng anh đào, cảm thán:
“Hiện tại mình cảm thấy có chút không chân thật.”
“Đừng quá kích động, chân còn không có khỏi đâu!” Nhìn cô thay
quần áo chuẩn bị phải đi, Tiểu Giai nhắc nhở.
Nhan Tiêu phất tay lên tiếng, vội vàng ra khỏi phòng ngủ.
Xa xa thấy bóng dáng của Hoắc Trạch Tích, anh giống như đang xem
phong cảnh trong trường học. Nhan Tiêu nổi lên muốn trêu đùa, lặng lẽ đến
gần, chọc một chút vào cánh tay trái anh, lúc anh nhìn qua lại chạy sang
phía bên phải.
Hoắc Trạch Tích bị cách trêu đùa của cô làm cho cười, mu bàn tay
Nhan Tiêu để ở sau người, cúi đầu đá hòn đá nhỏ, “Tôi đưa anh đi tham
quan trường học!”
“Chân cô tốt chưa?” Anh không trả lời hỏi lại.
Kỳ thật vẫn chưa có khỏi hoàn toàn, ngày thường đi đường chân có
chút đau, nhưng lúc này cô rất không muốn bị điều này gây mất hứng,
Nhan Tiêu quyết đoán lắc đầu: “Tốt rồi! Tôi đều có thể khiêu vũ!”
Mới hơn hai tháng sao có thể tốt hoàn toàn……
Hoắc Trạch Tích không phản bác lại lời nói của cô, lại hỏi: “Hôm nay
nghỉ?”
Nhan Tiêu “Ukm” một tiếng, anh lại nói: “Tôi đưa cô về nhà. “
Nhan Tiêu: “……”
Cô một chút cũng không muốn về nhà?