Lời này nghe có vài phần giống với Gia Gia, Hoắc Trạch Tích không
hề chần chừ gật đầu, theo cô đi vào.
Lấy được kẹo bông gòn sữa chua đông lạnh, Nhan Tiêu múc một
muỗng cho Hoắc Trạch Tích: “Ăn không?”
Vốn tưởng rằng Nhan Tiêu nói đùa, nhìn thấy cô chớp đôi mắt, dáng
vẻ " Anh không ăn tôi ép anh ăn", Hoắc Trạch Tích thật không biết nói gì,
cảm thấy ấu trĩ, cô rõ ràng là thật lòng, cảm thấy ái muội, giống như cô
không có ý khác.
Cuối cùng anh bất đắc dĩ cười, “Cô ăn đi.”
Nghĩ đến cũng là, đối xử với Nhan Tiêu, anh không tự giác mà đối với
Nhan Tiêu giống như đối với đứa bé.
Đi đến cổng trường, Hoắc Trạch Tích ấn chìa khóa xe, Nhan Tiêu tự
giác mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Lúc sau ngồi xong, Hoắc Trạch Tích nhìn kính chiếu sau chuyển động
xe, vô tình thấy Nhan Tiêu đang nhìn chằm chằm anh, lại dời tầm mắt tùy ý
hỏi: “Có nghe nhạc hay không?”
Nhan Tiêu thu hồi ánh mắt, “Chỗ này của anh có tìm được nhạc của
Tôn Yến Tư không?”
Cô thích ca khúc của Tôn Yến Tư.
Hoắc Trạch Tích vừa lái xe, vừa mở hướng dẫn bên trong xe, “Cô tìm
một chút.”
Nhan Tiêu mới vừa mở ra, liền thấy danh sách truyền phát tin, chắc là
bình thường anh cũng nghe nhạc.