Nhan Tiêu thất bại đi ra, “Bị anh nhìn thấy rồi?”
“Đoán được.” Vừa nói anh vừa nhìn cách ăn mặc của Nhan Tiêu, thu
hồi ánh mắt tiếp tục ấn mật mã: “Hôm nay là ngày cuối cùng của tuần,
không trở về trường học?”
Nhan Tiêu nói: “Tới gặp anh, vốn dĩ muốn cho anh một sự ngạc nhiên,
không thể tưởng được đã bị phát hiện nhanh như vậy.”
Quả nhiên ngạc nhiên cũng phải đến giới hạn, giống như bác sĩ Hoắc
luôn bình tĩnh hơn người, muốn cho anh một sự ngạc nhiên thật sự là quá
khó khăn.
Vào phòng, Nhan Tiêu tùy ý ngồi ở trên sô pha, nhịn không được kể
lại một vài việc nhỏ mà cô gặp phải ở thành phố H.
Nói xong chuyện của cây cô-ca, giọng điệu của Nhan Tiêu có một chút
oán giận, cảm thán: “Kết bạn với loại bạn bè này khiến em cảm thấy tức
giận mà, em nhớ rõ ngày thường quan hệ cũng không tồi? Kết quả cô ấy
đối với em như thế nào? Rời đi khách sạn trước cũng không bảo em một
câu, tự nhiên trực tiếp chạy theo người đàn ông kia……”
Nhan Tiêu ngồi ở trên sô pha trong tay cầm quả quýt, nhìn Hoắc Trạch
Tích rửa tay xong, chỉ lo xịt thuốc khử trùng, cũng không trả lời cô, nhịn
không được hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
Nghe Nhan Tiêu nói chuyện của con gái, kỳ thậy anh không nghĩ lên
tiếng hoặc là can thiệp, nhưng nhìn dáng vẻ của cô thật sự là tức giận, vì
thế trả lời khách quan: “Bởi vì em đối với cô ấy có thành kiến, cho nên loại
hành vi này của cô ấy mới khiến em không hài lòng, kỳ thật cô ấy căn bản
cũng không có nghĩa vụ phải đối tốt với em.”
Nhan Tiêu suy nghĩ một chút về lời nói của anh, cảm thấy cũng không
phải không có lý, nhưng mà vẫn cảm thấy không cam lòng: “Nhưng mà