Lông mày Hoắc Trạch Tích hơi cau lại, cuối cùng đặt quyển sách ở
trên kệ, thấp giọng nói: “Tôi cho rằng không như vậy, nhưng cũng sẽ không
mù quáng ngờ vực.”
Lưu Du á khẩu không trả lời được: “Được.”
Khiến cho anh giống như tiểu nhân đo lòng dạ quân tử……
-
Bên này Nhan Tiêu mới vừa xuống máy bay, chưa cho gọi điện thoại
cho bất kỳ ai liền chạy về phía nhà bác sĩ Hoắc, muốn cho anh một sự ngạc
nhiên.
Mới có bốn giờ chiều, nếu tốc độ của cô nhanh một chút, chắc là có
thể đến nhà anh trước anh.
Đi thẳng một mạch, quần áo cô cũng chưa có kịp đổi, sau khi xuống
xe không để ý, chạy chậm đến dưới lầu nhà anh.
Không thể tưởng được trong giây phút thang máy mở ra, cô chạy
chậm nhưng bỗng nhiên nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.
Hoá ra bác sĩ Hoắc đã đứng ở bên cạnh thang máy, nhanh hơn vài giây
so với cô?
Cũng quá trùng hợp đi?
Ánh mắt nhìn thấy có người bên cạnh, Hoắc Trạch Tích đang muốn ấn
mật mã, lại dừng lại động tác xoay người nhìn, thấy một hình dáng chạy
nhanh đến thang máy.
Anh nghi ngờ cau mày, dừng lại vài giây, “Nhan Tiêu?”
Không phát hiện không phát hiện……