dáng vừa rồi của Nhan Tiêu cảm thấy rất đáng yêu.
Nhan Tiêu hơi cắn môi, lại dùng tư thế để miêu tả độ dày của khẩu
trang, nói: “Chỉ cách một tầng vải dệt mỏng như vậy, không tính gián tiếp
hôn môi sao?”
Hoắc Trạch Tích cúi đầu nhìn cô cười, Nhan Tiêu bị ánh mắt ôn nhu
của anh khiến trong lòng mềm nhũn, đang muốn nói “Tính không truy
cứu”, lại bỗng nhiên bị anh ôm eo, cúi đầu tới gần, giọng nói có chút trầm
thấp: “Gián tiếp là cái gì?”
Nhan Tiêu sửng sốt, ngay sau đó hơi thở của anh đến gần, trong một
khắc kia lông mi của anh cách rất gần, Nhan Tiêu mới phản ứng lại đây làm
gì, nhắm mắt lại, cảm giác được cảm xúc trên môi hơi lạnh mềm mại.
Cảm nhận được hô hấp ấm áp phả ngay trên mặt cô, trong đầu Nhan
Tiêu giống như có pháo hoa, lên không, nổ mạnh……
Một mảnh hỗn độn.
Lại chỉ là lướt qua liền ngừng, Nhan Tiêu khẩn trương đến mức quên
cả hô hấp, trong một khắc kia mở mắt, thấy trong mắt anh theo ý cười.
Anh nói:" Khiến em cảm thụ trực tiếp một chút.”
………
Nhan Tiêu:……
↑ Trái tim người thiếu nữ này giống như đã bùng phát.