giải thích rõ ràng.
Lại có lẽ, các cô ấy cũng không muốn nghe giải thích, chỉ là không
chỗ phát tiết, cho nên mới ngang nhiên chửi bới như vậy, cô giải thích được
sự thật, lại nói bản tính không phục.
Nếu hiện tại đi ra ngoài, Nhan Tiêu thật sự không dám tin tưởng bản
thân mình sẽ làm ra chuyện gì trong lúc tức giận, cô ngồi ở trên ghế, chờ
cho mình bình tĩnh lại.
Loại chuyện này tốt nhất không nên nói cho Hoắc Trạch Tích, bạn bè
an ủi cũng chỉ là tạm thời, vẫn là muốn tự mình đối mặt.
Cuối cùng cô lại đứng lên, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Bài kiểm tra kết thúc, thầy giáo dạy vũ đạo điểm danh nói muốn Nhan
Tiêu và một bạn nữ ở lại, nói chỗ thầy ấy có hai danh sách thực tập, hỏi các
cô có đồng ý đến một trường học có tiếng ở trung tâm thành phố để thực
tập hay không.
Trước kia cũng có người hỏi Nhan Tiêu về chuyện thực tập, lúc ấy cô
ham chơi, cũng không quá để ý chuyện vào nghề này, vẫn luôn không đồng
ý, vốn dĩ lần này cũng muốn từ chối, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới lời nói
của hai bạn nữ kia.
Ruồi bọ không bâu trứng không vỡ, Nhan Tiêu thừa nhận ngày thường
mình tương đối ham chơi, theo như lời các cô ấy nói không có lý tưởng như
vậy, nhưng đó cũng không phải là sự thật, nếu có thể mượn cơ hội thực tập
để đứng lên, có lẽ sinh hoạt sẽ có quy luật một chút.
Có đơn vị vũ đạo chính thức như vậy, cơ hội thực tập như vậy rất quan
trọng, bạn nữ được điểm danh cùng với Nhan Tiêu rất nhanh đồng ý với
thầy giáo, thầy giáo nhìn về phía Nhan Tiêu.