Nhan Tiêu do dự một chút, gật đầu: “Cảm ơn thầy, em sẽ quý trọng cơ
hội lần này.”
Bạn nữ đồng hành kia là Phùng Thi Dư, cùng lớp với Nhan Tiêu, ngày
thường là một bạn nữ dịu dàng ít nói, nhưng khiêu vũ vẫn luôn không tồi,
lần này thầy giáo sắp xếp như vậy đại khái cũng là có một sự tín nhiệm với
các cô, cho các cô một cơ hội rèn luyện.
Kỳ thật Nhan Tiêu vẫn luôn có ấn tượng rất tốt đối với Phùng Thi Dư,
điềm đạm nho nhã lại xinh đẹp, sạch sẽ nhìn qua sẽ có một cái nhìn đặc biệt
tốt với bạn nữ này.
Lần này tìm được cơ hội trả lời: “Vậy lần sau cậu đi liền gọi mình,
chúng ta cùng đi?”
Phùng Thi Dư cười đồng ý.
Lúc sau trở về, Nhan Tiêu liền gọi điện cho Hoắc Trạch Tích nói
chuyện này, đương nhiên là anh rất phối hợp, Nhan Tiêu hồ nghi: “Có phải
anh chê em ngày thường tới bệnh viện làm phiền anh phải không, cho nên
mong muốn em đi thực tập?”
Hoắc Trạch Tích trả lời: “Bởi vì em ở bệnh viện đều là chờ anh, rất
lãng phí thời gian.”
“Nào có, ngày thường em cũng đi lại khắp nơi, không có việc gì thì đi
khoa nhi thăm bạn nhỏ.” Ở bệnh viện xác thật Nhan Tiêu quen rất nhiều
bạn bè, còn có một bộ phận Hội Chữ Thập Đỏ giúp đỡ trẻ em mồ côi.
Bác sĩ Hoắc trầm mặc một lát nói: “Anh nghe y tá nói, ngày thường
em không ở chỗ anh thì là đang ở chỗ bác sĩ Khương, xem ra là sự thật.”
Bác sĩ Khương là bác sĩ thực tập khoa nhi, không lớn hơn Nhan Tiêu
bao nhiêu, đặc biệt là một nam sinh mảnh khảnh, am hiểu kể chuyện cười,