Nhan Tiêu không có việc gì thích đi thăm bạn, đưa một vài món đồ chơi
linh tinh, thường xuyên qua lại với bác sĩ Khương kia, từ nay về sau Nhan
Tiêu nhiều lần quỳ gối dưới chuyện cười của anh ta.
Nhưng mà người ở bệnh viện đều biết, bác sĩ Khương này rất giống
các bác gái, Nhan Tiêu hoàn toàn là bởi vì cảm thấy người này thú vị nên
mới quen biết anh ta.
Nghe bác sĩ Hoắc nói như vậy, Nhan Tiêu muốn giải thích, bỗng nhiên
giống như phát hiện ra chuyện gì mới: Anh không phải là ghen chứ?
Không có khả năng……
Bên này Nhan Tiêu không nói lời nào, Hoắc Trạch Tích gọi cô một
tiếng, Nhan Tiêu mới phản ứng, vốn dĩ tâm trạng mù mịt lại bỗng nhiên tốt
lên, “Ukm, tóm lại đơn vị vũ đạo ở trung tâm thành phố bên kia, thứ hai
đến thứ sáu buổi chiều đi từ 5 giờ đến 7 giờ là đến nơi.”
“Trung tâm thành phố?”
“Đúng vậy, cách nhà anh rất gần, đi đường vài phút là đến.”
Nhưng mà cách trường học của cô rất xa.
Hoắc Trạch Tích cũng nghĩ đến vấn đề này: “Nhà em cách trường học
quá xa.”
Không phải là muốn cô từ bỏ cơ hội này chứ?
Nhan Tiêu nghĩ như vậy, anh lại mở miệng đưa ra một kết luận: “Vậy
ở chỗ anh.”
Hả?
Nhan Tiêu thật sự bản thân mình nghe nhầm: “Anh, anh nói là……”