Đã quên chuyện vừa rồi, hiện tại Nhan Tiêu chỉ nghĩ nhanh nhanh
thoát khỏi loại tra tấn này, lại lắc đầu: “Không dám……”
Anh cúi đầu, cắn nhẹ vành tai Nhan Tiêu, giọng nói rất nhẹ rất thấp,
không che dấu vẻ cưng chiều: “Vậy có ngoan hay không?”
Nhan Tiêu cảm thấy bản thân thật sự xong rồi……
Đã cảm thấy thoải mái, lại cảm thấy đây là tra tấn, Hoắc Trạch Tích
nuốt hết những ý nghĩ muốn giẫy giụa cuối cùng của cô, Nhan Tiêu mơ hồ
bất giác đưa tay lên ôm lấy cổ anh, hôn lên, “Vâng, sẽ ngoan……”
Nói xong, Nhan Tiêu thấy ánh mắt anh trầm xuống, trong ánh mắt có
cảm xúc nào đó, hoàn toàn khác biệt với ngày thường, giống như tỉnh táo
rất nhanh, lại rõ ràng có một loại nguy hiểm, lập tức cô cảm thấy có chút xa
lạ và sợ hãi.
Đầu óc cô rất nhanh tỉnh táo lại, hối hận vừa rồi nói vậy, vực dậy tinh
thần khỏi những mớ hỗn độn, theo bản năng mở miệng: “Không
được……”
Anh đã vùi đầu ở cổ cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Sẽ không
đau……”
“Không phải…… Tóm lại hiện tại không được……” Nhan Tiêu nói
lại có chút thẹn thùng, mặt mũi lỗ tai đều đỏ hết lên.
Anh dừng lại động tác, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, nhìn cô: “Vì
sao? Không tin anh?”
Nhan Tiêu không thể nói được nguyên nhân, chẳng nhẽ nói là sợ hãi,
hay nói là chưa chuẩn bị tốt tâm lý.