Nhưng một chút cô cũng không chán ghét Ngụy Tâm Trức, cô ấy sáng
ngời ưu tú như vậy, nếu có thể làm nam sinh, cô cũng sẽ thích con gái như
vậy.
Nhưng vì sao lại muốn chia tay?
Nếu chỉ là bởi vì ở riêng hai nơi không có phương tiện nói, ý là cũng
không liên quan gì đến tình cảm? Bây giờ cô ấy về nước, có thể hay
không……
Dừng lại!
Không thể lại suy nghĩ miên man nữa, đều chỉ là bản thân đoán mà
thôi……
Bởi vì đêm nay ngủ quá muộn thêm mất ngủ, khiến cho mắt Nhan
Tiêu có thêm quầng thâm giống như ma nữ trong phim kinh dị.
Sợ bị Hoắc Trạch Tích phát hiện điều gì, Nhan Tiêu đánh phấn qua,
đánh lần phần che khuyết điểm mới che đi được.
Trong giây phút mở của ta, Hoắc Trạch Tích bảo Nhan Tiêu mặc thêm
một chiếc áo vào, Nhan Tiêu nói không cần, anh lại nhấn mạnh một lần,
thái độ cứng rắn.
Ngày thường đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, nhưng không biết vì
sao, giờ khắc này bỗng nhiên cô lại do dự, cơ hồ là buột miệng thốt ra:
“Anh đối với bạn gái cũ cũng như thế này sao? Dùng lời nói trưởng bối,
giống như hạ mệnh lệnh vậy?”
Những lời này nói không nghĩ, lúc hỏi ra cô mới nhảy dựng lên, yên
lặng nắm chặt ngón tay, lại vẫn là cưỡng ép bản thân ngẩng đầu lên nhìn
anh.