Hoắc Trạch Tích sửng sốt, trầm mặc chớp mắt một cái hơi trầm xuống
mở miệng: “Lời này có ý gì?”
Nhan Tiêu cắn môi, lại nói: “Em chỉ là không thích…… Không thích
anh đối với em như vậy.”
Anh nhàn nhạt nhìn nàng: “Anh đối với em như thế nào?”
Nhan Tiêu không thể nói ra, cái mũi bỗng nhiên có chút chua xót.
Cô đứng tại chỗ, tất cả trạng thái đều không thể hiểu được.
Không thể hiểu được mà tức giận, không thể hiểu được muốn khóc,
nội tâm bối rối, không ai nhìn hiểu.
Hoắc Trạch Tích nhìn cô trong chốc lát, mặt mày nhăn lại: “Làm sao
vậy?”
Sau khi trở về nhà từ tối hôm qua, cô liền thất thần, luôn ở trạng thái
cái gì cũng không biết.
Muốn cô nói như thế nào?
Muốn nói có phải anh thật sự thích em hay không? Nói bản thân
không có bao nhiêu tự tin? Nói có phải anh mong nhớ người yêu cũ hay
không?
Không thể nghĩ nhiều, tất cả ý nghĩ đều nối gót nhau tới, cô căn bản
vô lực chống đỡ.
Trong nháy mắt cảm thấy, lúc bản thân muốn nói rõ chuyện kia, rất
cẩn thận như vậy, sợ rằng tất cả mọi thứ đều là giấc mơ.
Cuối cùng cô hít sâu một hơi, thoáng điều chỉnh cảm xúc: “Không có
gì, đi thôi.”