phải em bị mắt kém hay không, có một cái lỗ to như vậy ở chỗ này, còn có
cái này, chẳng có chút thành tựu gì cả?”
Nhan Tiêu: “……”
Bác sĩ Hoắc không phối hợp với sự hiền hậu của cô anh anh anh……
Không hiểu phong tình……
Sau đó cùng anh đi dạo trung tâm chọn những hành tây có dáng vẻ
xinh đẹp……
Kết quả dạo xong siêu thị về đến nhà, đã là 8 giờ tối.
Nhan Tiêu mệt mỏi nằm ở trên ghế sofa, một bên liếc nhìn Hoắc Trạch
Tích: “Hoắc Hoắc ~~”
Hoắc Trạch Tích đi ra phòng bếp, trừng mắt liếc nhìn Nhan Tiêu,
người sau được một tấc lại muốn tiến một thước: “Đầu bếp Hoắc Hoắc, em
đói bụng. “
“Ukm.” Anh lạnh nhạt rót nước.
“Chết đói ~~” Nhan Tiêu ôm bụng.
“Ukm.”
“Em đã chết, a em đã chết……” Nhan Tiêu tiếp tục □□.
“Đã chết mà còn nói nhiều như vậy.”
Nhan Tiêu ngồi dậy, mỉm cười: “Anh nói làm thịt bò bít tết cho người
ta đâu?”
Hoắc Trạch Tích chậm rì rì hỏi: “Người ta là ai?”