Nhan Tiêu bị phản ứng của anh khiến cho sững sờ phản ứng không
được linh hoạt, “Anh, anh còn tốt chứ?”
Anh không nhúc nhích.
Nhan Tiêu do dự trong chốc lát, vẫn rất cẩn thận dịch qua, kéo đôi tay
đang che mắt của anh xuống, nhìn anh: “Bác sĩ Hoắc…… Hoắc Hoắc, anh
làm sao vậy?”
Hoắc Trạch Tích chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh, nhìn cô,
dừng trong chốc lát mới nói: “Em vẫn luôn như vậy, thật thương cho mặt
mũi của đàn ông.”
Này……
Lời này……
Tại sao nghe ra có chút ủy khuất?
Nhan Tiêu có chút không biết làm sao, quỳ rồi đứng dậy, ôm đầu của
anh: “Không tức giận, vừa rồi em không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đùa
một chút thôi.”
Hoắc Trạch Tích thoáng đẩy cô ra: “Thật sự muốn an ủi anh, đổi
phương thức khác.”
Nhan Tiêu: “……”
Tại sao lại như vậy?
Cô lùi lại mấy bước, nói: “Vạn nhất mang thai làm sao bây giờ?”
“Anh không để em mang thai, em sợ cái gì?”