Đầu choáng váng, giống như có chì ở trong đầu, Hoắc Trạch Tích còn
ôm cô, cô thoáng tránh ra, nhớ tới đi uống nước, lại sợ đánh thức anh, động
tác thật cẩn thận.
Mới vừa xuống giường, phía sau truyền đến giọng nói có chút khàn
khàn: “Làm cái gì?”
Vẫn là đánh thức anh?
Nhan Tiêu xoay người trả lời: “Uống nước.”
Không thấy trả lời, anh chỉ là trở mình, lại tiếp tục ngủ, Nhan Tiêu thở
phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm đại khái anh chỉ là nửa tỉnh nửa mê phản xạ có
điều kiện.
Là rất để ý, mới có thể ở trong giấc mơ đều duy trì cảnh giác, chú ý
động tác của cô?
Nhan Tiêu uống nước xong trở về, nhịn không được nhìn kỹ dáng vẻ
của Hoắc Trạch Tích khi ngủ.
Trạng thái lúc đang ngủ là thời điểm mà con người không đề phòng
nhất, dáng vẻ của anh khi ngủ có vẻ đáng yêu, không tì vết có khí chất của
thiếu niên, thuần khiết như lúc đầu.
Một lần nữa ôm lấy cánh tay anh, Nhan Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại,
bỗng nhiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, lại có chút thương cảm, thân thể
chậm rãi thả lỏng lại, rơi vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã sáng.
Nhưng không tốt đẹp chính là, nàng lại là bị Hoắc Trạch Tích đánh
thức……