Hôm nay là cuối tuần, Nhan Tiêu không rõ vì sao bác sĩ Hoắc không
cho cô ngủ nhiều thêm một lát, cô dùng gối che lỗ tai, lấy hành động thực
tế cho thấy không muốn rời giường.
“Đã 10 giờ, ít nhất cũng dậy ăn bữa sáng?” Thái độ của anh rất kiên
nhẫn.
“Em không thoải mái.”
“Chỗ nào không thoải mái?”
“Chỗ nào cũng không thoải mái.”
“…… Mặc quần áo, mau rời giường!”
Nhan Tiêu bị giọng điệu nghiêm túc của anh khiến cho có chút khẩn
trương, nghĩ thầm tại sao thái độ so với hôm qua lại khác biệt lớn như vậy,
quay đầu: “Chính là bởi vì tối hôm qua, em mới không thoải mái.”
Cô nói được bằng phẳng, cứ việc biết cô tìm cớ, Hoắc Trạch Tích nhất
thời không cãi lại, thoáng cau mày: “Làm trò!”
Nhan Tiêu thở dài, tuy rằng tối hôm qua xác thật có đau một chút
nhưng đã vượt qua, nhưng mà —— cô thật sự muốn ngủ tiếp trong chốc
lát……
Bất quá bị uy quyền của Hoắc Trạch Tích áp bức, Nhan Tiêu vẫn rời
giường.
Nghĩ thầm đoán chừng về sau sinh hoạt của bản thân và anh giống
nhau, màu xanh khỏe mạnh lại bảo vệ môi trường, không ăn thực phẩm rác
rưởi không ăn cay…… Ngẫm lại thật là khủng khiếp.