Hoắc Trạch Tích nhớ tới, vừa buồn cười vừa nhìn cô: “Đó cũng coi
như là tính?”
“Tại sao không tính?”
“Có thể giống nhau?”
Nhan Tiêu không nói lời nào, cảm thấy phong cách vẽ như vậy đoán
chừng nhan sắc sẽ thay đổi, vội vàng chạy đi, cho anh xem ảnh chụp trong
điện thoại, “Chúng ta nghỉ một thời gian ngắn đi chỗ nào chơi, anh nhìn
một cái.”
“Em chọn đi.” Hoắc Trạch Tích uống một ngụm cà phê, tiếp tục xem
bưu kiện.
Nhan Tiêu cân nhắc trong chốc lát, “Kỳ thật em rất muốn đi chỗ nào
xa một chút, vẫn luôn muốn đi Nhật Bản, Đài Loan cũng có thể……”
Cô không để ý mà nói, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước kia của anh ở
Nhật Bản, lại sửa lại: “Xuất cảnh có chút phiền phức, vẫn là đi ở trong
nước tốt nhất.”
Đặt ly café lên bàn, một tiếng giòn rã vang lên.
Có một số việc trong lòng biết rõ ràng, nhưng cũng được coi là bí mật,
cũng không thể nói trắng ra được, Hoắc Trạch Tích biết cô suy nghĩ cái gì,
nhìn về phía cô: “Muốn đi chỗ nào cũng được.”
“Có thể đi biển.” Nhan Tiêu cười rộ lên.
Hoắc Trạch Tích nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, “Được.”
Ngày hôm sau cùng đi dạo phố với Nhiếp Sơ Sơ, Nhan Tiêu tìm
những hình ảnh fan gửi ở trên mạng, hai người cười đến không được.