Mặt không đổi sắc mà nói ra, Nhan Tiêu thiếu chút nữa bị sặc chết, lại
không thể tưởng tượng mà nhìn anh, lúc lâu nói không nên lời.
Cư nhiên nói ra loại lời này?
Cô tức giận đến mặt đỏ tai hồng: “Anh dám!”
“Em thử xem anh có dám hay không.”
Nhan Tiêu cảm thấy chính mình thật sự bị chọc giận, nói không lựa lời
mắng: “Em giỏi hơn anh!”
Buông chân Nhan Tiêu ra, Hoắc Trạch Tích nghe thấy lời này, lại liếc
thấy dáng vẻ giận dữ của cô, giống như có chút buồn cười, cuối cùng xoa
khuôn mặt giận dữ của cô, bất đắc dĩ cau mày: “Ngoan chút, bôi thuốc đi
ngủ.”
" Tự anh đi ngủ đi, em mới không thèm ngủ chung với anh.” Nhan
Tiêu trừng anh.
Anh cũng không muốn nháo cùng cô, thỏa hiệp: “Cũng đúng, chờ lát
nữa em lấy gối qua đó, ngủ phòng kia.”
Không thể trả thù thành công, Nhan Tiêu tiếp tục: “Về sau cũng không
muốn ngủ cùng anh!”
Hoắc Trạch Tích cảm thấy cô không thuận theo nháo có chút phiền,
trầm mặc trong chốc lát, trở lại chủ đề, kéo khăn tắm cô ra, “Anh không cãi
nhau với em, nhưng nếu mà em lại đá, tự gánh lấy hậu quả.”
Tuy khó chịu, nhưng cuối cùng Nhan Tiêu không dám mạo hiểm như
vậy, hầm hừ không hề chống cự,.
Nhưng mà nhìn anh chuyên chú như vậy mà……